Ông anh rể cục xúc phang tới tấp vô bím cô em dì đĩ, nhạt tê dại này làm nàng mê mẩn quên đi tất cả. – Ư… ư… hôn nó đi em, làm cô sướng đi em… – Ngực Nhi đẹp lắm… Người Nhi cũng đẹp… Chỗ nào cũng đẹp hết… Huy thích Nhi, Nhi ơi… – Ôi, ư… ư… rớt đâu mất chữ cô rồi em… ư… ư… sao dám gọi tên cô trống không vậy em? Nghe cô nói vậy, tôi biết cô còn tỉnh, Lão anh rể già gân chịch túi bụi vô bướm đứa em dì tôi dụi gương mặt vào hai bầu vú của cô mà mê mẩn ngậm mút mạnh hơn, Ngọc Nhi rạo rực không chịu nổi. Bên dưới nàng lúc này như có một khúc than nóng hổi không ngừng chọc lung tung làm nàng hận muốn chết