Thanh niên trong trắng bị chị gia sư cưới mất đời trai tân.
Mùa hạ năm tôi tròn 18, cái tuổi vẫn còn ngơ ngác giữa ranh giới của người lớn và trẻ con. Tôi – một thằng con trai nhút nhát, hiền lành, luôn đỏ mặt mỗi khi con gái nhìn thẳng vào mắt. Ba mẹ thuê cho tôi một chị gia sư để kèm văn thi đại học. Chị hơn tôi ba tuổi, là sinh viên năm hai đại học Sư phạm, dịu dàng, chín chắn và có nụ cười như nắng sớm.
Lúc đầu, tôi sợ chị lắm. Mỗi khi chị hỏi bài, tôi lúng túng đến mức nói vấp, mặt đỏ bừng như cà chua chín. Nhưng chị không cười, chỉ nhẹ nhàng nhắc lại câu hỏi, giọng nói như gió lùa qua kẽ lá. Tôi bắt đầu mong chờ những buổi học, chỉ để được nghe chị kể chuyện đời sinh viên, hay đơn giản là được nhìn thấy ánh mắt trìu mến ấy.
Có lần, chị bảo: “Em viết văn được đấy, có hồn.” Tôi nghe tim mình đập mạnh, tay run run viết tiếp bài, như thể từng câu chữ là lời thổ lộ giấu kín.
Tôi biết chị không xem tôi là gì hơn một cậu học trò nhỏ, nhưng tôi đã thích chị – thứ tình cảm trong veo, không vụ lợi. Hạ trôi qua nhanh, chị hoàn thành khóa dạy và rời đi. Trước khi chia tay, tôi đưa chị một lá thư, không nói rõ yêu, chỉ là cảm ơn vì mùa hạ tuyệt vời.
Chị không trả lời, nhưng hôm sau để lại một cuốn sách kèm dòng chữ: “Cảm ơn em, vì đã cho chị một mùa hạ thật đẹp.”
Tôi giữ nó đến tận bây giờ, như kỷ niệm đầu đời – nhẹ nhàng, âm ỉ nhưng không bao giờ phai.